Tại sao cảm giác trở thành một với vũ trụ biến mất?

Tại sao cảm giác trở thành một với vũ trụ biến mất?

Cách đây hai tháng, tôi trải qua một điều gì đó phi thường khi tôi ở trong Pháp đường. Trong khi ngồi thiền, thình lình tôi dường như biến mất. Tôi tự cảm thấy biến thành ánh sáng và trở thành một với vũ trụ. Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy rất an lạc và nhẹ nhõm đến nỗi có thể đối mặt với bất cứ khó khăn không sợ hãi.

Tuy nhiên, từ đó tôi mất cảm giác này, dù tôi nhớ rõ cảm giác đó như thế nào. Cho dù tôi đã cố gắng hết sức để trở lại thời điểm ấy, nhưng không được. Càng cố hết sức, tôi càng bị áp lực. Tại sao cảm giác đó biến mất? Dù tôi có một kỷ niệm sống động về nó, tại sao tôi không thể cảm nhận điều đó lần nữa?

TRẢ LỜI

Khi bước đi, bạn giở một chân lên và đặt nó xuống một chỗ khác rồi dời chân kia lên trước. Liệu bạn có thể bước mà cứ bám vào mỗi bước chân hay không? Hay bạn chỉ có thể bước tới trước khi không nghĩ gì về những bước chân đã qua? Bạn chỉ bước, và với tâm yên tĩnh, bạn giở chân lên và đặt chân xuống, bước này tiếp nối bước kia.

Tu tâm cũng giống như sự chuyển động của bước đi. Vạn vật trong vũ trụ đang hoạt động như thế. Giống như bước, chúng ta tiếp tục chuyển động về trước.
Một thoáng chúng ta thấy một vật gì đó, và rồi tiến tới và lập tức làm những việc khác. Ngay khi chúng ta nghe hay thấy vật này, chúng ta tiến tới những vật khác. Chúng ta sống như thế một cách tự nhiên.

Tuy nhiên, nếu bạn thấy những gì mình thích, bạn sẽ cố bám vào nó. Hay nếu bạn cảm thấy bất hạnh, bạn cố bám vào nỗi bất hạnh đó. Tuy nhiên, nếu bạn không buông xả kinh nghiệm đó, bạn không thể vượt lên trên nó. Chúng ta hãy học để nghĩ khác đi. Dù bạn buồn đến thế nào, vạn vật đều phù du; dù bạn vui đến thế nào, vạn vật là ngắn ngủi. Nếu bạn bám vào những buồn vui thoáng chốc đó, làm sao bạn có thể sải chân mạnh mẽ và tự do tiến tới? Chúng ta sống mỗi ngày như gió, không bao giờ dính vào bất cứ gì nó đi qua. Vậy nhỉ, giống như Tâm Kinh nói, vì sự vật nào cũng đổi thay, không có khoảnh khắc nào tôi có thể nói, ‘tôi đang làm’, hay ‘tôi không đang làm’. Nghe, thấy, nói, đọc, làm và gặp gỡ mọi người: không gì trong đời sống là bất động dù chỉ trong tích tắc. Tất cả biến mất như gió; không bao giờ ở lại.

Tuy nhiên, lý trí của bạn cố nắm giữ những việc tốt, xấu. Người ta thường cảm thấy bất hạnh vì kết quả không như họ mong đợi. Họ cũng thường níu giữ những giây phút hạnh phúc, không bao giờ muốn rời nơi đó. Thay vì làm như vậy, hãy chỉ bước đi. Đây là con đường trực chỉ mà đi theo đó bạn có thể đạt được giác ngộ. Trong quá trình tu tâm, bạn có thể chạm trán những điều kỳ diệu lớn lao hay những khổ sở cùng cực. Nhưng hãy biết rằng tất cả điều này tồn tại để dạy bạn và giúp bạn tiến bộ. Do đó, bất kể những gì bạn đối mặt, hãy buông cả việc tốt lẫn việc xấu, và bước tới trước một cách bình an và tự tại.

Trích "Tìm kho báu bên trong"

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.